
|
Chi tiết tin
Thứ ba ngày 22 tháng 7 năm 2014, ngày khó có thể quên được của một cô gái nhỏ… ngày đầu tiên sau bao nỗ lực, bao cố gắng… ngày mà cô luôn mong nó mau đến… đó là ngày đầu tiên cô bước chân vào ngôi trường cô luôn mơ ước… ngôi trường danh giá của tỉnh… trường Trung Học Phổ Thông Chuyên Tiền Giang.
Từng bước chân bỡ ngỡ, rụt rè của một cô gái nhỏ vốn nhút nhát bước vào trường, nhẹ nhàng, khe khẽ, dường như sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, chỉ cần một cử động mạnh cũng có thể đưa cô trở về thực tại. Thế là từng bước từng bước một, cô đi vào trường, bạo dạn mở to đôi mắt nhìn khắp nơi, thu lại toàn cảnh ngôi trường nhỏ nhưng là nơi chất chứa biết bao ước mơ to lớn của các thế hệ học sinh.
Bỗng một giọt nước lưng chừng nơi khóe mắt cô, nhưng nó không có vị mặn… nó ngọt… ngọt ngào như khoảnh khắc ấy… cô bé hạnh phúc rơi nước mắt.
Rồi ngày đầu tiên cô ngồi trong một phòng học mới, không gian mới, xung quanh là thầy cô mới, bạn bè mới… tất cả đối với cô đều mới toanh.
Bao nhiêu thứ lạ lẫm, cô không quen, cô sợ… rất sợ, cô lại khóc… khóc vì chẳng biết phải làm gì. Rồi hằng ngày, cô đến lớp, phòng học B2, bàn cuối cùng dãy sát cửa lớp, cô ngồi đấy… một mình, ngoài giờ học cũng không rời khỏi chỗ, cô ngại làm quen với bạn mới vì thế chẳng nói với ai câu nào. Các bạn nghĩ rằng cô quá lạnh lùng nên cũng không dám đến bắt chuyện. Trải qua khoảng một tháng học trong môi trường mới, nhờ những hoạt động của các giáo viên trong bài học đã giúp cô có thể mở lòng. Cô bắt đầu cởi mở hơn, nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, và cô có nhiều bạn mới hơn. Lần này cô không khóc… cô cười, cười một cách ngây ngô và hạnh phúc.
Và cô gái ấy là tôi ngày hôm nay, dạn dĩ hơn trước mọi việc, biết mỉm cười trước những việc dù khó khăn. Và tại ngôi trường này, những người thầy người cô đã dạy tôi nhiều điều mới, dạy tôi cách mở lòng với mọi người, dạy tôi cách mỉm cười với cuộc sống. Và tại phòng học này, những người bạn đã dạy cho tôi biết thế nào là tình bạn thật sự, lúc tôi vui họ cười với tôi, lúc tôi buồn họ ở bên chia sẻ, lúc tôi gục ngã, muốn từ bỏ, họ mắng tôi, và cũng nhờ những câu mắng ấy làm tôi tỉnh thức, tôi đứng lên và bước tiếp trên con đường tôi đã chọn.
Tập thể lớp K (2014 - 2017)
Nơi ngôi trường này, nơi ước mơ của tôi được chấp cánh, nơi cho tôi những kỷ niệm đẹp đẽ và khó quên nhất khoảng đời học sinh. Nhớ những lúc cả đám ngồi vắt óc giải một bài tập khó, nhớ lúc cùng nhau làm dự án, đóng kịch cười nghiêng ngã, nhớ hôm cắm trại cả lớp cùng nhau ngồi dưới trăng và ngân nga hát, nhớ những lúc cả bọn đứng ngồi nhúng nhảy theo nhạc, chẳng còn khoảng cách, chẳng còn e dè, tất cả xem nhau như gia đình… như một phần không thể thiếu của cuộc sống.
Dù rằng thời gian sẽ trôi, dù rằng khoảng thời gian bên nhau mỗi ngày như bây giờ không thể kéo dài mãi mãi, nhưng tình bạn là vĩnh cửu, vẫn luôn sống mãi trong tâm trí tôi. Dù rằng không thể mãi ngồi học trong ngôi trường này, nhưng lòng mỗi học sinh sẽ không thể nào quên được những ngày tháng tràn ngập niềm vui, nỗi buồn và hạnh phúc ở nơi đây. Tôi yêu nơi đây… yêu ngôi nhà này… yêu tổ ấm này… và… tôi yêu tất cả thành viên của đại gia đình này.
Hồng Thảo - Không Chuyên (2014 – 2017)
LIÊN KẾT
Thống kê
  Đang truy cập : 1
  Hôm nay: 4
  Tổng lượt truy cập: 357275