
|
Chi tiết tin
Một buổi chiều đầy nắng và gió, cái nắng gay gắt đến nỗi ta cảm thấy oi nồng, từng cơn gió thổi qua mạnh đủ làm tan đi cảm giác nóng bức và nâng cánh diều mộng mơ lên cao vút, bay vào thế giới tuổi thơ đầy ước mơ, hy vọng...
Tôi ngồi bên cửa sổ lớp học, thả hồn theo cái hình ảnh tuổi thơ và miên man với biết bao ý nghĩ. Mái trường này, căn phòng này, và cả khoảng trời nhỏ của tôi nữa,… tất cả sẽ ra sao nếu một mai chúng ta bước ra khỏi nơi này? Và khi chúng ta đuợc học ở một ngôi trường mới, học tập trong một môi trường tiến bộ, thiết bị hiện đại và bị cuốn vào cuộc chạy đua không ngừng nghỉ để bước vào cánh cửa đại học thì hình ảnh ngôi truờng đơn sơ, thân thuộc mang tên Chuyên Tiền Giang đã trải qua 19 năm với đời, liệu trong lần kỉ niệm 20, 21 tuổi hay thậm chí là 40 và 50 tuổi nữa, dáng dấp và hình hài của nó vẫn sống trọn vẹn trong lòng những đứa con sinh ra và lớn lên ở đây?
Reng… reng… reng… tiếng chuông báo hiệu giờ vào học khuấy tan dòng suy nghĩ của tôi. Thầy viết bảng, thấy bụi phấn rơi đầy trong gió… Một miền phấn trắng bay bay… Chợt giật mình khi tóc thầy thêm lấm tấm trắng mà chúng em vô tình ngỡ phấn rơi…
Bụi phấn rơi trên dáng hao gầy
Phấn chi bụi phủ tóc như mây
Rớt bay hồn phấn, tan từng mảnh
Rơi xuống làm thêm bạc tóc thầy…
Hoa phấn bay, tóc thầy thêm bạc. Viên phấn ngắn dần, bài giảng dài ra… Viên phấn sẽ mòn cùng năm tháng nhưng tâm hồn thầy cô thì mãi trẻ trung cùng trang giáo án. Bằng lửa niềm tin và lòng nhiệt huyết, thầy cô đã gieo những hồng tươi, trải những nét trắng trong lên bảng đen cuộc đời. Thầy ơi!
Mỗi dòng đời – một dòng sông
Mấy ai là kẻ đứng trông bên bờ?
Muốn qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước phải nhờ người đưa…
Thời gian như cơn lũ chảy xiết, thầy cô là người lái đò chở nặng yêu thưong, ngược nước, không khỏi có lúc muốn buông tay chèo. Nhưng chính sợi chỉ xanh nơi đáy mắt học trò đã níu con đò ở lại. Để rồi, một chuyến đò nữa lại sang sông, nhìn trời nước mênh mông mà bâng khuâng nhịp chèo lòng người lái. Bao lớp học trò thầy chở qua sông… Ai nhớ… Ai quên… con đò xưa – người thầy năm ấy?
Reng… tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi đã đến…
Sân truờng một ngày cuối mùa xuân. Mặt đất như được trải thảm hoa vàng rực rỡ cả mảnh sân vuông. Cái nhộn nhịp, đông đúc và một chút ồn ào vang vọng vào tâm hồn nhỏ bé này một cảm giác rộn ràng đến lạ. Bạn bè của tôi đó, các bậc tiền bối đáng kính của tôi đó, họ đang vui đùa rất vui vẻ với những trò chơi thú vị. Tôi ước gì mình là cỗ máy để sao chép tất cả gương mặt, nụ cười, tiếng nói, hành động của mọi người vào trong tâm trí. Những con người đuợc lớn lên trong mái trường này đều có vẻ đẹp riêng và thật đặc sắc. Họ có bộ óc thông minh để cân đối đến mức hoàn hảo việc học và vui chơi, họ sẵn sàng giúp đỡ người gặp khó khăn, họ dám đứng lên dành một tiếng nói chính nghĩa, họ bảo vệ cái đúng cái đẹp, hy sinh lợi ích bản thân, quên đi cái tôi của chính mình để cống hiến trọn vẹn cho mọi người,… Ngôi trường thân mến, những con người mà cậu đã chăm sóc, nuôi nấng, nâng niu là như vậy đó, chắc cậu tự hào lắm đúng không?
Ảnh: Bùi Đình Chương - cựu học sinh chuyên Hóa (2000 - 2003)
Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng cậu cũng tròn 20 tuổi. Tôi nghe tên cậu được đọc rất to trong ngày lễ kỉ niệm, người ta chúc mừng cậu đấy, chúc mừng cậu đã thay da đổi thịt. Hình hài cũ, dáng hình cũ, sẽ dần dần được thay thế bởi cái mới, hiện đại hơn, tốt đẹp hơn và có lẽ xã hội ngoài kia chỉ biết đến cậu như hình dạng bây giờ… Và lúc này câu hỏi mà một năm trước tôi đã tự hỏi lòng mình đã có kết quả và được khẳng định như một lời hứa rằng: "Chúng tôi sẽ không bao giờ quên cậu như chúng tôi không quên mình là ai, mình lớn lên ở đâu và nơi nào đã gắn kết những mảnh ghép tâm hồn thành bức tranh hoàn chỉnh".
Em cảm ơn thầy đã dạy cho chúng em bao điều mới lạ. Em cảm ơn cô đã tặng cho chúng em những lời khuyên vê đạo làm người. Thầy cô ơi, em xin được gởi lời tri ân đến những giọt mồ hôi ướt đầm lưng áo thầy, những nếp nhăn hằn sâu trên trán cô, những trăn trở băn khoăn khi học trò chưa tiến bộ. Là thế hệ trẻ, là thanh niên thời đại mới, chúng em hứa với thầy cô sẽ cố gắng hết mình, nỗ lực hết sức, tiếp bước đàn anh đàn chị để xứng đáng là học sinh trường Chuyên Tiền Giang.
Như Hảo – Chuyên Hóa (2014 – 2017)
LIÊN KẾT
Thống kê
  Đang truy cập : 1
  Hôm nay: 47
  Tổng lượt truy cập: 357271