
|
Chi tiết tin
Bài viết chia sẻ cảm nhận gửi đến chương trình giới thiệu sách của Thư viện chủ đề "Người phụ nữ tôi yêu" chào mừng kỷ niệm ngày Phụ nữ Việt Nam
Mẹ tôi là người phụ nữ rất dịu dàng, tính cách trái ngược hoàn toàn với tính cách của bố tôi.
Quan hệ xã hội của mẹ cũng rất tốt, nụ cười luôn nở bên khóe miệng, khiến người khác cảm thấy gần gũi tự nhiên. Tôi vô cùng ngưỡng mộ mẹ, tính cách của tôi giống bố, tài năng bộc lộ hết ra ngoài, không chịu ai hơn mình.Mỗi lần nghe thấy có người khen mẹ tôi tốt tính, tôi liền có mong muốn học tập bắt chước mẹ. Đáng tiếc mong muốn không trở thành thói quen được. Tôi vẫn cứ ngang bướng kiêu ngạo.
Hồi trẻ con, khi tôi và bố tranh cãi, mẹ sẽ đứng ra giảng hòa. Trước mặt bố, mẹ sẽ nói tốt cho tôi, xoa dịu sự bất mãn và thất vọng của ông dành cho tôi; trước mặt tôi, mẹ lại nói nỗi vất vả của bố, nói công việc của ông khổ ra sao, nói thực ra ông vì muốn bảo vệ tôi nên mới yêu cầu nghiêm khắc như vậy.
Tôi biết mẹ nói thật, nhưng vào lúc quan hệ giữa tôi và bố dần dần dễ chịu dễ chịu hơn thì tôi và mẹ lại xảy ra xung đột.
Nguyên nhân vẫn là việc học.
Cho tới thời điểm này, đó là việc khiến tôi xấu hổ nhất, cho dù mẹ chưa bao giờ cảm thấy gì nhưng tôi vẫn không thể quên được. Lúc ấy, tôi không có năng khiếu trong việc học tập, cho dù dồn hết tâm sức vào nó cũng không thu được kết quả cao, nhưng tôi luôn biết mình không thể không học. Mẹ đã từng nói rất nhiều lần, trong xã hội này không có bằng cấp thì không làm được việc gì. Bản thân tôi cũng hiểu tầm quan trọng của bằng cấp, nhưng mục tiêu tôi tự đặt ra cho mình không cao, chỉ muốn làm một học sinh bình thường trong trường cấp ba của vùng này, thi vào một trường đại học bình thường là đủ.
Nhưng mẹ tôi không nghĩ vậy.
Mẹ muốn tôi có một cuộc sống khiến người khác ghen tị, công việc ổn định, chỉ cần tôi không phạm sai lầm to lớn, cả đời này không lo thất nghiệp. Nhưng khi ấy tôi không thích, lí tưởng của tôi là trở thành một họa sĩ, một nhà văn, một nhiếp ảnh gia, du hành giữa sông dài núi rộng, tìm kiếm cảm hứng, sáng tạo những tác phẩm của riêng mình.
Đó là lần đầu tiên tôi và mẹ nổ ra tranh cãi gay gắt nhất từ trước đến giờ. Tôi luôn cảm thấy mẹ thật đáng sợ, lại muốn định đoạt cuộc đời sau này của tôi, thay đổi tương lai tôi.
Tôi không cam tâm, tranh cãi với mẹ hết lần này tới lần khác, tôi nằm mơ cũng muốn chứng minh rằng đi theo con đường của mình.
Khi thi cấp Hai, tôi đã mắc sai sót lớn, hai câu cuối bài thi Toán tôi không làm mà cứ thế nộp bài. Mẹ tôi luôn muốn thi đậu vào trường cấp hai trọng điểm mà bà đang làm giáo viên ở đó. Khi biết kết quả, ba tôi rất tức giận, còn mẹ thì chỉ im lặng không nói gì. Tôi biết mẹ thất vọng về tôi lắm.
Sau đó vào học ở một trường cấp Hai hạng hai trong khu vực nhưng một năm sau vì thành tích của tôi khá tốt nên tôi được xét chuyển đến trường mẹ tôi đang dạy theo ý nguyện của ba mẹ. Mẹ nói, mẹ chỉ có một đứa con gái, muốn tôi học trường đạo học tốt một chút, muốn con đường sau này tôi đi sẽ thuận lợi, bình an, không phải lo lắng mưu sinh.
Cuối cùng tôi cũng vào được ngôi trường cấp hai ấy, ngôi trường trọng điểm quốc gia khiến rất nhiều người ghen tị. Tôi đối mặt với áp lực lớn, sống chết cắm đầu vào học. Đó là những tháng ngày đen tối nhất của tôi, dường như môi trường học tập cạnh tranh khốc liệt đó đã khiến tôi gạt bỏ mọi đam mê, lí tưởng ra ngoài, chỉ biết đến học. Thành tích của tôi ngày càng tiến bộ, tôi bắt đầu đặt tham gia những cuộc thi lớn.
Mẹ hiểu được nỗi vất vả của tôi,an ủi tôi, động viên tôi hết lần này tới lần khác. Mặc dù bố không hiểu nhưng cũng cố gắng tránh va chạm với tôi. Tôi biết, họ đang nhường tôi, nhưng trong nghịch cảnh và áp lực thế này, tôi đã trở nên mắc chứng cuồng loạn, tính tình trở nên thô bạo.
Một lần, tôi với mẹ cãi nhau, mẹ nói với tôi: "Con không để mẹ sống yên sao?". Vừa nghe thấy vậy, ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên: "Nếu không phải muốn mẹ sống yên, con sẽ đi học ở ngôi trường đó sao?". Mẹ nhìn tôi: "Bây giờ con trở nên thế này, vì một kì thi mà ăn không ngon ngủ không yên, mẹ đau lòng như cắt. Vì tiền đồ mẹ đã vẽ cho con, vì muốn đạt được mong muốn của mẹ, vì muốn giữ thể diện cho mẹ trước mặt người khác, mẹ gặp ai cũng nói, tôi có một đứa con gái đang học trường cấp Hai trọng điểm của huyện, có một đứa con gái có thể thi đỗ vào trường Chuyên của tỉnh.".
"Mẹ nói con chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của mẹ, vậy mẹ có nghĩ tới cảm giác của con không? Mỗi lần mẹ giới thiệu với người ta con đang học trường nào, con đều vô cùng căng thẳng, thành tích của con lúc nào cũng phải giữ vững mức cao nhất, áp lực căng thẳng đầy đầu. Con không hiểu rốt cuộc mẹ đang khoe khoang cái gì...".
Những lời nói cay nghiệt đã ấp ủ từ lâu này còn chưa nói xong, mẹ đã tát tôi một cái.
Đó là lần đầu tiên mẹ tát tôi từ bé đến giờ, rõ là mẹ đánh tôi nhưng mẹ lại tỏ ra còn buồn bã hơn tôi, đôi mắt của mẹ đầy nước mắt, và khuôn mặt mẹ bây giờ đầy sự hoảng loạn và kinh ngạc. Có lẽ còn có sự tuyệt vọng! Đúng thế, làm sao mẹ lại không tuyệt vọng cơ chứ? Đứa con gái độc nhất, một thời khiến mẹ tự hào, lại dùng những lời lẽ làm tổn thương người ta nhất thế này chỉ trích mẹ không chút thương tiếc, nói mẹ yêu hư vinh, nói mẹ không bao giờ quan tâm tới cảm giác của người khác.
Tôi lập tức hối hận, vì sự bồng bột nhất thời và cay nghiệt của mình mà hối hận. Nhưng tôi không biết phải vớt vát thế nào, chỉ biết đứng đó, bất lực chờ đợi. Thực ra tôi cũng không hiểu rốt cuộc mình chờ đợi cái gì. Chúng tôi bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh như vậy, không ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cho đến trước khi ngày tôi thi chuyển cấp, bà mới phá vỡ sự im lặng đáng sợ này. "Con vẫn giận mẹ à?". Mẹ hỏi tôi. Tôi lắc đầu, thực ra tôi không giận mẹ, tôi thực sự không giận, tôi biết mẹ muốn tôi sống tốt hơn, muốn tôi nổi trội hơn người, muốn tôi thuận buồm xuôi gió , mặc dù trong lòng tôi không mong muốn nhưng tôi chưa bao giờ giận mẹ.
"Con giận mẹ thì cứ giận, mẹ không cố ý, mẹ chỉ cảm thấy tính cách của con không thích hợp làm một số công việc nay đây mai đó. Con là con gái, mẹ hi vọng con bình an, bố con mong con đi mở mang đầu óc, nhìn ngắm thế giới bố mẹ chưa từng thấy, trải nghiệm cuộc sống bố mẹ chưa từng trải qua".
Tôi im lặng, những đạo lí này tôi đều hiểu, nhưng tôi bài xích việc gần nó.
"Mẹ biết mấy năm qua con chịu nhiều áp lực, con cảm thấy mẹ sĩ diện. Con nói mẹ khoe khoang, ừ mẹ quả thực đang khoe khoang, nhưng mẹ không phải khoe khoang con đang học hành ở đâu, mẹ muốn khoe mẹ có một đứa con gái hiểu chuyện, đáng yêu, yêu thương mẹ như thế nào. Đây vốn là một chuyện khiến người ta tự hào, vốn đủ để mẹ hãnh diện với người khác rồi".
Mẹ quá mệt, nói xong liền thở hổn hển, thân hình gầy gò của mẹ đang phải chiến đấu. Mẹ ôm chặt tôi, nhận lỗi liên tục.
Tôi sợ mất mẹ, tôi sợ mẹ thất vọng vì tôi.
Cảm giác sợ hãi này đủ khiến mọi cơn nóng nảy, suy sụp của tôi biến mất. Trên đời này còn gì quan trọng hơn mẹ nữa chứ? Không còn, chắc chắn là không. Tôi yêu mẹ còn hơn cả yêu bản thân mình, yêu hơn mọi thứ của tôi, tôi tin bà cũng như thế. Tôi và mẹ từng là một, tôi đã ở mười tháng trong bụng mẹ, tôi là người thân nhất trên đời này của mẹ, mẹ cảm thấy tự hào vì có đứa con gái như tôi, tôi cũng cảm thấy tự hào vì có người mẹ như mẹ.
Mẹ vẫn dịu dàng như thế, mẹ khẽ vuốt tóc tôi, an ủi tâm trạng tôi, mong tôi không nên đau buồn, không nên lo lắng, cho tới khi tâm trạng của tôi bình tĩnh trở lại.
Tôi nghĩ, các bậc cha mẹ trên đời này cũng như bố mẹ tôi,cho dù tôi hiểu nhầm họ, cho dù họ vì tôi mà bỏ qua lòng tự trọng, cho dù họ dốc tâm huyết và tiền bạc vì tôi, họ cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện. Bởi trong thế giới của họ, tôi đã là tất cả. Các bậc cha mẹ trên thế giới này cũng thế, luôn dịu dàng với con cái, thỏa mãn mọi yêu cầu con cái đưa ra, mong muốn con cái trải qua tất cả, sau đó lo lắng mọi điều bất ngờ và hoàn cảnh khốn khó xảy ra với con họ giống như người ,mắc chứng bệnh hoang tưởng.
Họ sẽ nghĩ đủ mọi cách để con cái mình tránh xa khó khăn, họ sẽ giúp con mình có sự lựa chọn tốt nhất, cho dù con cái không chấp nhận, cho dù con cái chỉ trích họ, cho dù con cái vì thế mà cãi nhau với họ. Nhưng, sự thật chứng minh cha mẹ đúng. Đừng nên nghi ngờ, vì động cơ xuất phát của những việc làm này đều bắt nguồn từ tình yêu dành cho con cái. Tôi muốn chúng tôi luôn bên nhau.
Thực ra tôi đã quên mất bao lâu rồi tôi không nói chuyện với bố mẹ, từ khi tôi bắt đầu lên cấp ba đi học xa nhà là không có những kì nghỉ dài tự do phóng khoáng nữa. Bố mẹ càng ngày càng già, tôi cũng càng ngày càng trưởng thành. Bốn mùa luân phiên nối tiếp nhau, tôi không kịp quan sát sự thay đổi của bố mẹ, bởi sự thay đổi ấy qua chậm, cũng quá im lặng, đến lúc tôi phát hiện ra thì đã muộn.
Khi còn nhỏ, bố là ánh sáng trong thế giới của tôi, mẹ là chỗ dựa dịu dàng nhất trong thế giới của tôi. Bất giác, mối quan hệ này đã thay đổi.bố mẹ bắt đầu nhường nhịn tôi, bắt đầu thuận theo ý tôi, bắt đầu e dè tôi, bởi vô hình trung muốn tăng thêm sự lưu luyến gia đình trong tôi, muốn tôi tăng thêm nỗi nhớ dành cho họ.
Tốt nhất là tôi về nhà nhiều hơn một chút để có thể ở bên họ nhiều hơn.
Thời gian trôi đi, mái tóc của bố đã điểm đầy hoa râm, nếp nhăn khóe mắt mẹ lại thêm mấy đường, mỗi khi chú ý đến tôi lại cảm thấy lo lắng. Tôi bắt đầu mua nhiều mĩ phẩm cho mẹ, muốn lưu giữ vẻ đẹp của mẹ; tôi bắt đầu đi bộ mỗi sáng cùng ba, muốn loại bỏ những lo lắng phiền muộn trong cuộc sống của ông.
Nhưng thời gian tôi có thể ở bên họ ngày càng ít đi, thứ tôi có thể thay đổi đã ít lại càng ít hơn. So với thời gian, sức mạnh của con người luôn quá nhỏ bé.
Tôi bắt đầu bảo vệ mẹ, chốc chốc lại gọi điện cho mẹ, hỏi mẹ đang làm gì, hỏi mẹ ăn gì.
Ba nói bâng quơ, nhưng trong lòng tôi lại rất xúc động, đây là một quá trình tuần hoàn, một vòng tuần hoàn không ai tránh được, người này mất đi người kia trưởng thành.
Chúng ta được bố mẹ chăm sóc thời thơ bé, đến khi già chúng ta chăm sóc ba mẹ. Bởi vì bất cứ ai cũng sẽ phải già đi, bất cứ ai cũng không có cách nào níu giữ thời gian.
Và trong quá trình chuyển đổi ấy, chúng ta tất nhiên sẽ có giận dữ, sẽ cảm thấy không đủ kiên nhẫn, sẽ có tranh cãi, nhưng khi mọi thứ trở về tĩnh lặng, bạn sẽ phát hiện ra những hồi ức tồn tại trong ngày tháng ấy chưa từng rời xa, hơi ấm và tình yêu vẫn ở trong tim bạn. Chỉ cần bạn đồng ý, sẽ phát hiện ra mẹ hoặc là đứng trước mặt bạn, hoặc là đứng sau lưng bạn dẫn bạn đi, hoặc để bạn dẫn đi, chậm rãi bước về phía trước...
Mỹ Tho, 23 giờ 25 phút ngày 28/09/2016
Từ Vũ Nhi - Chuyên Anh (khóa 2015 - 2018)
LIÊN KẾT
Thống kê
  Đang truy cập : 1
  Hôm nay: 16
  Tổng lượt truy cập: 354831